Vua Hùng thứ 17 có một cậu con trai nuôi tên là Mai An Tiêm rất tháo vát và có trí tuệ hơn người. Vua rất yêu quý chàng nên thường ban cho nhiều của ngon vật lạ. Cậy nhờ ơn Vua cha, nhưng An Tiêm lại muốn tự sức mình tài giỏi để gây dựng được sự nghiệp, chứ chẳng nhờ ai. Quan thần triều đình biết tin đã đặt điều gièm pha, Vua Hùng tức giận, thế là gia đình Mai An Tiêm bị đày ra đảo hoang.
Ra đến đảo, gia đình An Tiêm phải tự dùng sức lao động của mình để tìm kiếm thức ăn trên đảo. Hàng ngày chàng phải ra đảo để kiếm rau rừng, quả dại về ăn. Vợ chàng là nàng Ba cũng ra biển mò ốc mò ngao. Các con của An Tiêm cũng theo cha mẹ đi săn bắt chim thú trên đảo. Tuy nhiên, nhờ chăm chỉ, cuộc sống vợ chồng cũng không đến độ đói kém.
Trong một lần đi tìm thức ăn, An Tiêm thấy có con chim đang ăn thì vội bay đi, bỏ lại miếng mồi màu đỏ, chàng lại gần xem và nhặt được một loại hạt lạ. Chàng nghĩ bụng chim ăn được thì người cũng ăn được, liền đem hạt về trồng và đặt tên cho loại quả này là dưa hấu. Ít ngày sau mấy hạt dưa mọc mầm đâm lá, bò lan ra khắp khoảnh đất, dây dưa bắt đầu ra hoa rồi kết quả. Khi quả chín có vị thanh ngọt, cái mùi thơm nhẹ nhàng của quả lạ, ăn vào không những không xót ruột lại còn thấy đỡ khát và khỏe người ra.
Về sau, dưa ra sai trái, mỗi lần hái dưa An Tiêm lấy mấy quả đánh dấu thả ra biển. Một hôm nọ có một chiếc thuyền ghé đến hỏi xem ai đã trồng loại quả này để đổi về bán trên đất liền. Từ đấy An Tiêm đổi được các thức ăn dùng thường ngày.
Tiếng lành đồn xa, một hôm quan thần dâng quả lên cho nhà vua, thấy ăn ngon miệng bèn hỏi thăm mới biết là do An Tiêm trồng ngoài đảo. Vua ngẫm nghĩ thấy mình sai, nên cho thuyền ra đón gia đình An Tiêm về đất liền. Về sau khắp nước ta đều có giống dưa hấu.